BỨC TƯỜNG TRẮNG ĐẦY HOA

Ở vùng quê nghèo những năm 2000, không ipad, không điện thoại. Trò chơi của những đứa trẻ ở quê chỉ là những trò chơi dân gian quen thuộc nhưng những buổi tối ngày hè luôn đầy ắp tiếng cười.

Vào một trưa tháng 3, những đứa trẻ truyền tai nhau về ngày Quốc tế phụ nữ, ngày của bà, ngày của mẹ sau buổi học sáng ở trên trường.

Thế là một lũ nhóc cùng xóm, 5 tuổi có, 7 tuổi có, 10 tuổi cũng có cùng nhau tụ tập hí hoáy vẽ các bức tranh tặng cho mẹ. 

Giấy bút, màu nước, màu sáp được bày tứ phía ở góc sân dưới bóng cây bàng. Lũ nhóc cứ hết tẩy xoá, vò giấy rồi tranh luận qua lại xem ai vẽ đẹp hơn ai.

Thằng cu em mình nhỏ nhất nhóm, lúc đó nó mới 5 tuổi. Sau nhiều lần vẽ xấu, nó xin thêm giấy mà các anh chị không cho thì khóc lóc bỏ về nhà. 

Cứ tưởng món quà dành cho mẹ sẽ dừng lại ở tiếng khóc đó thì nó làm ra một hành động mà sau đó nó còn khóc to hơn.

Nó vẽ cả chục bông hoa với đủ màu sắc  trên bức tường trắng ở góc bếp trong nhà chỗ mẹ vẫn hay nấu ăn. Theo nó nói, đây là hoa nó tặng mẹ ngày 8 tháng 3. 

5 giờ chiều mẹ đi làm về, mình vẫn nhớ rõ vẻ mặt vừa tức giận vừa mắc cười của mẹ khi thấy bức tường toàn những bông hoa nguệch ngoạc của thằng con trai nhỏ kèm theo đó là một trận quát tháo cùng tiếng nấc của thằng nhóc.

Không biết mẹ bị ấn tượng mạnh với bức tranh đó quá hay sao mà sau 2 đợt sửa nhà, bức tranh đó vẫn còn ở chỗ đó, chỉ khác là mỗi năm nó lại có thêm một vài bông.

facebook-icon