Chuyện tình yêu thời 4.0

Ông bà anh yêu nhau thời chưa có tivi

Anh và em yêu nhau thời đã có Internet 

Mình có một cuộc sống khá khép kín. Một công việc ổn định, vài ba người bạn. Mình tới lui những quán quen, không thích những cuộc họp mặt thâu đêm suốt sáng. Có thể nói mình sống nội tâm. Mình hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Dẫu vậy, mình sống tình cảm, nên mình rất muốn có một tình yêu để sẻ chia. 

Mình được bạn thân giới thiệu cho một ứng dụng hẹn hò. Thật ra lúc đầu mình không hề thích việc làm quen qua mạng, mà đặc biệt còn là trên một ứng dụng hẹn hò. Thế nhưng mình vẫn tạo tài khoản, để đó và chờ tình yêu đến. Vậy rồi mình cũng kết đôi được một anh. Mình ấn tượng vì anh đăng một tấm ảnh chụp tại quán cà phê. Nói chuyện được vài ba câu, chúng mình hết chuyện, nên lại lặng im. 

Một ngày nọ, mình ghé quán quen, gọi một ly bạc xỉu, ngồi góc bàn trong cùng. Tin nhắn nổi lên “Hôm nay lại đi cà phê một mình à?”. Nhìn quanh, mình thấy anh, vậy là tụi mình bắt đầu nên duyên từ lần gặp đó. Tụi mình hợp nhau. 

Một dạo nọ, anh đi công tác. Mình bỗng dưng thấy hỗn độn trong cuộc sống, mọi thứ cứ diễn ra không như ý mình. Chuyện tình cảm nhạt dần. Rồi anh gửi cho mình một món quà, bức tranh vẽ ảnh chụp hai đứa mình trên một viên sỏi.

Anh còn viết thêm một dòng “Không mong em đợi anh, chỉ mong duyên mình còn mãi”. Anh còn nói, tặng tranh vẽ trên sỏi, nghĩa là mong tình cảm hai đứa bền chặt như sỏi đá, không phai mờ. Mình hiểu được anh nghiêm túc với mối quan hệ này thế nào. 

Giờ thì tụi mình đã đính hôn rồi, chưa biết trước tương lai thế nào, nhưng mình vui với những điều hiện tại. Cảm ơn những yêu thương và nỗ lực của hai đứa. Mình nghĩ, chỉ cần có niềm tin, và cố gắng, thì mọi khó khăn trong tình yêu và cuộc sống đều có thể vượt qua được. 

 

facebook-icon