Sinh nhật mình, con mua quà tặng bố

Đó là một hôm trời mưa, mưa rất to, đường Sài Gòn ngập ở nhiều nơi. Con trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi vì chạy từ chỗ học sang chỗ làm. Nhà mình không mấy khá giả, con chỉ mong giúp được bố mẹ đồng nào hay đồng đó.

Mười một giờ đêm, bố vẫn chưa về. Hôm nay chắc vắng khách, trời mưa quá, làm gì có ai ra đường nhiều mà bắt xe đi. Nhưng chắc vì mưa ngập quá, bố chưa về được. Mẹ vẫn ngồi chia nốt đống rau mới hái mai mang ra chợ bán sớm.

Hôm nay sinh nhật con, cũng chả phải ngày gì đặc biệt lắm, trước giờ con không quen tổ chức sinh nhật. Nhưng chẳng hiểu sao, con muốn đợi bố về, con có quà tặng bố.

Mười hai giờ kém mười lăm, tiếng lọc cọc của chiếc xe dream cũ chạy vào nhà. Bố mặc chiếc áo mưa mỏng, thấm ướt. Con tính vào phòng ngủ thôi, vì cũng muộn rồi. Bố gọi con:

– Bố mua cái này cho con nè Ánh, mưa quá giờ bố mới về được.

Là bánh kem, một chiếc bánh kem nhỏ. Bố giơ nó lên, nở nụ cười hiền. Bố chẳng quên sinh nhật con. 

Con ngại quá, cũng không dám đưa quà tặng bố, nên bỏ lên đầu giường. Con muốn tặng bức tranh vẽ gia đình mình cho bố. 

Vậy mà sáng hôm sau ngủ dậy, đã thấy bố treo nó lên tường trên phòng khách. Mẹ bảo:

– Bố thích lắm, ngắm sáng giờ, quà của con gái mà.

Trước giờ chẳng hiểu sao cả nhà chưa có tấm hình chụp chung nào. Con gửi hình của bố và hai mẹ con cho G.Art. Họ bảo để họ vẽ lại một bức có đủ gia đình mình. Con vui lắm, con biết cả nhà mình đều vui.

Ăn sáng xong, trước khi đi làm, tự nhiên bố bảo:

– Mẹ với Ánh ra đây, nhà mình chụp chung một tấm ảnh trước sân này đi. Trời hôm nay đẹp quá!

Sinh nhật mình, con mua quà tặng bố, bố tặng con cả một trời yêu thương.

facebook-icon