Nghe mẹ kể chuyện ngày xưa

Hồi nhỏ, cái lúc mà internet là một khái niệm xa vời thì mẹ là hiện thân của… Google. Cái gì mẹ cũng biết, mà biết nhiều nhất là chuyện ngày xưa.

Đám trẻ con chúng tôi ngày đó chỉ chờ ăn tối xong, đợi mẹ trải chiếc chiếu ra ngay giữa sân rồi sà vào nằm quanh nghe mẹ kể chuyện. Gió hiu hiu qua từng tán cây. Chúng tôi đi qua từng mẹ kể.

Ngày xưa của mẹ, là những năm đất nước nghèo đói, chỉ khoai sắn qua ngày. Mười mấy tuổi đầu, mẹ đi hai chục cây số mỗi ngày để bán buôn phụ gia đình. Ngày tết, đếm đi đếm lại thì cả gia tài của mẹ chỉ có 3 cái áo, trong đó duy nhất 1 là lành lặn.

Ngày xưa của mẹ, là lớp học trường làng vào giờ tối muộn. Đèn dầu hiu hắt không đủ sáng cho khoảng sân trường. Mẹ học đến lớp 5 rồi nghỉ, vì nhà nghèo. Nhưng tính toán thì không thua ai.

Ngày xưa của mẹ, nhưng là cả một thế giới mới mẻ của chúng tôi. Lời mẹ kể trong những đêm gió thoảng ấy sinh động và chân thật hơn bất kỳ thước phim nào. 

Chúng tôi lớn, chị em có những chọn lựa riêng nên mỗi đứa một miền. Đã lâu không còn nghe mẹ bảo “ăn cơm nhanh rồi ra sân mẹ kể chuyện cho nghe”. 

Nhưng thật may là những năm tháng tuổi thơ ấy chưa có điện thoại hay những trò chơi điện tử, để chúng tôi cùng nhau nằm sát bên mẹ, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa. 

 

Bài viết liên quan