Yêu xa

Bạn nói với Sỏi, bạn không bao giờ yêu xa. 

Cảm giác nhìn người mình yêu qua màn hình điện thoại mà không thể nắm tay, không thể ôm thì bất lực lắm. Chưa kể khi người yêu đau ốm, mệt mỏi lại chẳng thể xuất hiện kịp thời thì đau lòng sao mà chịu nổi. 

Ấy vậy mà bạn đang yêu xa. Mọi tiêu chuẩn, quy định trước đây vỡ tan như bọt xà phòng khi bạn gặp người đó. 

Hơn 1.700 km. Hà Nội và Sài Gòn. 

Bạn kể về những chuyến bay không định trước. Sáng Chủ Nhật đến Hà Nội, cùng nhau xem một bộ phim, ăn vài món ngon, loanh quanh bờ hồ vài vòng. Rồi đáp chuyến bay ngay trong chiều để sáng thứ Hai đến công ty như thường lệ. 

Cảm giác mà chỉ cần nhìn thấy dáng hình quen thuộc đứng ở sảnh chờ là mắt bắt đầu rưng rưng, và lòng thấy đầy đủ hơn bao giờ hết.

Nhớ nhung, cãi vã, giận hờn, tủi thân đều có đủ. Có lúc tưởng chừng như buông mối quan hệ này rồi. Nhưng tình yêu vẫn thắng. Thắng vẻ vang, thắng cả khoảng cách 1.700 km và 2 tiếng bay kia. 

Bạn nói với Sỏi, bạn không muốn yêu xa. Nhưng bạn muốn yêu người đó. 

Sỏi vẽ bức tranh của hai bạn, họa đường nét màu sắc lên viên đá cứng cỏi mà thấy lòng mình mềm nhũn, hạnh phúc lấp đầy trong từng tế bào, hòa cả vào không khí. Chắc đó là cảm giác mà người ta hay gọi là hạnh phúc lây. 

Sau cùng, thì yêu xa hay yêu gần gì cũng được. Chỉ cần yêu nhau là được, bạn ha.

facebook-icon