Sỏi Nghệ Thuật từng nhận được một đơn vẽ hình tô phở lên móc khóa. Đúng rồi đó, là tô phở, bạn không đọc nhầm đâu.
“Mình là một đứa sống khá hướng nội, lại là con một, ở nhà ba mẹ đi làm suốt nên cũng quen thui thủi một mình.
Cách đây một năm, mình gặp phải một số vấn đề tâm lý, mà lại không chia sẻ với ai, cứ ép bản thân phải gồng lên chịu đựng. Nhưng cảm xúc tiêu cực mà, cứ cố tình lờ đi thì nó sẽ ngày càng ngấm.
Thế rồi đỉnh điểm là cuối năm ngoái, khi mình mất việc, sức khỏe và tinh thần cũng xuống dốc trầm trọng. Khoảng thời gian đó thực sự rất tồi tệ với mình. Kiểu như mọi thứ kinh khủng đều giáng xuống cùng một lúc. Và mình cứ nằm trong phòng, chẳng còn thiết tha với bất cứ điều gì. Mình cứ nghĩ là không còn ai quan tâm đến mình nữa.
Nhưng mình sai rồi Sỏi à.
Đến một ngày, mình lờ đờ thức dậy thì thấy có tô phở để sẵn trên bàn kèm một mảnh giấy. Là của mẹ. Mẹ nhắn rằng phở này mẹ mua để đó, khi nào ngủ dậy thì chan nước vào ăn… Xuống dòng. Dù có chuyện gì xảy ra thì con vẫn là con của ba mẹ.
Chỉ vậy thôi mà mình khóc ngon lành. Kỳ lạ thật, đúng là sau quá nhiều dồn nén thì vỏ bọc của chúng ta lại dễ dàng bị đánh vỡ bởi những điều nhỏ nhặt nhất. Và mình ngộ ra, còn nhiều người yêu thương mình lắm. Chỉ cần mình đủ chân thành để có thể cảm nhận thôi.
Ngồi ăn phở mà nước mắt, nước mũi tèm lem. Nó là tô phở “mặn mà” nhất mà mình từng ăn đó. Haha.
Nên bây giờ mình muốn nhờ Sỏi Nghệ Thuật vẽ một tô phở để gửi tặng chính mình, như một lời nhắn nhủ cho bản thân: Giai đoạn khó khăn như vậy mà còn vượt qua, thì sợ gì nữa chứ.”
– Trạm thư của hồi ức –
Bài Tiếp Theo: Đi Để Trở Về