Món quà tết đầu tiên tặng bố

Món quà Tết đầu tiên tặng bố với người khác nghe có lẽ dễ dàng. Nhưng đối với mình, đó là cả một hành trình đắn đo ngại ngùng vì khoảng cách bố con.

Mình là nam, là con trai đầu trong gia đình, là một người anh cả. Mọi người thường bảo mình là đứa quán xuyến việc nhà giỏi. Biết chăm sóc các em. Biết phụ giúp bố mẹ từ chuyện nhà tới cả những chuyện quan trọng. Nhưng mọi người cũng thường bảo mình là đứa khô khan, không biết thể hiện tình cảm. Vế trước đúng hay không mình không biết, nhưng mình đúng thật là một đứa con trai khô khan đúng nghĩa.

Mình thuộc kiểu người ít nói. Thường nếu yêu thương ai thì mình dùng hành động làm những việc mà mình muốn làm cho họ. Các em mình cũng hiểu được điều đó mà nghe lời mình lắm. Nói thế không có nghĩa là mình sống không có tình cảm đâu. Mình cũng thường hay tâm sự với mẹ, trò chuyện với các em. Chỉ duy nhất có bố, một người trong nhà mà mình không thể nào nói chuyện nhiều được.

Mẹ bảo mình giống bố, có cái gì cũng chỉ im im rồi làm, không thể hiện cho ai biết. Đấy, thế nên cả mình và bố dù chung một nhà nhưng cả ngày có khi cũng không nói chuyện với nhau câu nào.

Từ ngày mình đi làm xa, việc nói chuyện với bố lại càng trở nên khó khăn hơn. Những thông tin về mình, bố đều cập nhật qua những lời kể của mẹ. Mình làm gì, đi đâu, bố cũng không cấm đoán.

Có đợt cuối năm mình nghỉ việc ngang do áp lực. Lúc đấy mình bế tắc lắm, cũng chẳng kể với bất kỳ ai, kể cả bạn thân hay gia đình. Nhưng mà tự nhiên lạ lắm. Bố gọi điện cho mình, đối với mình, cuộc gọi đó hình như là cuộc gọi đầu tiên mà bố gọi chỉ để hỏi thăm nói chuyện chứ không phải vì công việc gì. “Đi làm có mệt không con? Cố gắng lên con nhé.” Cuộc gọi chỉ đúng 2 phút. Mình trằn trọc suốt cả tối. Thương bố quá, sao bố biết con mỏi mệt mà an ủi ngay lúc này.

Tết về, mình cũng vẫn chưa kể ai nghe chuyện nghỉ việc của mình. Nhưng có một người mình muốn tâm sự những nỗi lòng mình lúc đó nhất. Là bố. Dịp Tết đó cũng là lần đầu tiên mình tặng bố một món quà. Bức tranh chân dung vẽ bố và anh em mình lúc nhỏ. Lại là một lần đầu tiên trong đời nữa, mình thấy bố khóc. Mình kể hết với bố về những điều mình đang cảm thấy. Không trách móc, bố chỉ bảo “Con mệt, thì về nhà”. Chỉ vậy thôi, cũng đủ cho mình hiểu, bố dù sao vẫn chỉ mong mình hạnh phúc và bình an.

Món quà Tết đầu tiên tặng bố cũng những thứ đầu tiên mà mình cảm nhận được trong đời. Dù tặng quà cho bố nhưng mình là người nhận lại được vô vàn những hạnh phúc, những yêu thương. Cảm ơn cuộc đời này, cảm ơn cuộc đời này đã cho con có một người bố tuyệt vời.

 

facebook-icon